Thu về trời nắng trắng mây
Trắng hoa cài áo, trắng cây ưu phiền
Trắng lòng con nhớ mẹ hiền
Trắng khăn tang trắng, trắng niềm đớn đau.
Me ơi! Đời trắng u sầu
Để con nhớ mẹ đêm thâu trắng buồn
Mênh mông mẹ trắng nước nguồn
Cho con tắm trắng cõi hồn tuổi thơ
Mẹ là sóng trắng vỗ bờ
Hát ru con ngũ ạ ờ… trắng đêm
Mẹ là hoa nắng trắng thềm
Là dòng sữa trắng ngọt mềm làn môi
Bây chừ hoa trắng đơn côi
Cài lên áo trắng, càng khơi nỗi niềm
Bây chừ vắng mẹ trắng thêm
Ướt môi lệ đắng, trắng niềm xót xa
Vu lan trăng trắng hiên nhà
Cho con lụa trắng kết hoa dâng người
Một lòng thanh trắng mẹ ơi
Cầu cho trắng nghiệp – mẹ thôi “ đảo huyền”
Trần Trọng Ánh